Tháng 11 đã về, mang theo cái lành lạnh của những cơn gió đầu đông. Tháng 11, tháng của hoài niệm dấu yêu, của niềm thương và nỗi nhớ. Tháng 11 đặc biệt hơn bởi lòng biết ơn và sự tri ân sâu sắc đối với thầy cô giáo kính mến. Những ngày này, bao thế hệ học sinh trên khắp dải đất hình chữ S đang nô nức chuẩn bị đón chào ngày hiến chương nhà giáo, khiến lòng ta thổn thức nhớ về thầy cô giáo cũ.
Tôi sinh ra và lớn lên ở miền quê xứ Nghệ, nơi chỉ có đất cằn sỏi đá, những vất vả, nhọc nhằn nơi đây khiến cho tình thầy trò càng thêm sâu nặng. Những tháng ngày xa quê, mải miết với bao lo toan, bộn bề của cuộc sống nhưng lòng tôi vẫn luôn đau đáu một lần được về thăm lại mái trường xưa, gặp lại thầy cô giáo kính mến thuở nào.
Tôi trở lại mái trường xưa vào một sáng đầu thu.
“Con về thăm lại trường xưa
Các em áo trắng ngây thơ nói cười
Từ đâu hàng lệ tuôn rơi
Con nghe vang vọng nụ cười ngày xưa
Con xa ngày ấy đến giờ
Con xa xa tiếng thầy cô giảng bài"
Thời gian trôi nhanh quá, thấm thoắt đã 25 năm rời xa nơi đây, xa mái trường cấp 2 thương mến! Bao kỷ niệm về tình thầy trò, tình bạn bè cừ ào ạt dội về như thước phim quay chậm. Lớp học, bảng đen, phấn trắng và chỗ ngồi thân thuộc vẫn còn đây. Tiếng thầy cô giáo giảng bài bằng tất cả ân tình, nhiệt huyết; tiếng nô đùa của lũ bạn giờ ra chơi… Tất cả vẫn vẹn nguyện trong tâm trí. Tôi mải miết ngụp lặn trong khoảng trời kỷ niệm và thảng thốt giật mình tìm lại dáng hình thầy cô giáo năm xưa.
25 mùa tựu trường đã lặng lẽ đi qua lòng bàn tay bé nhỏ. Thầy cô giáo của chúng em giờ đây mái tóc đã bạc, ánh mắt không còn tinh nhanh và bước đi không còn vững chãi những vẫn luôn mỉm cười dõi bước đàn em thơ. Tôi đứng lặng giữa một miền thương nhớ. Chúng em mãi ghi nhớ công ơn dạy dỗ của thầy cô giáo.
“Xin được gọi mái trường là điểm tựa
Nâng cánh chim non bay bổng chuyền cành
Xin được gọi thầy cô là cha mẹ
Khắc ghi ơn dưỡng dục sinh thành
Dẫu một ngày bên dốc đời mây trắng
Con sẽ về khi tóc vẫn còn xanh
Xin được gọi tin yêu là vĩnh viễn
Xin được thương bằng tất cả lòng người
Xin biết lỗi nhỡ một lần xao nhãng
Đàn em về trong tiếng gọi Thầy ơi!”
Quê hương ngày ấy còn nghèo. Hình ảnh thầy cô giáo với tấm áo mỏng manh trong mùa đông lạnh giá; mùa hè ướt đẫm mồ hôi còng lưng trên chiếc xe đạp cà tàng tới trường vẫn còn in đậm trong mỗi chúng em. Dù khó khăn nhưng cả thầy và trò vẫn luôn cố gắng dạy-học để thoát cái nghèo. Giờ đây, tôi thầm cảm ơn cái khó khăn, vất vả, cái nhọc nhằn của quê hương; cám ơn thầy cô giáo kính mến đã truyền dạy kiến thức, bao dung với những lỗi lầm để uốn nắn chúng em nên người.
Lòng thầy nhân hậu thanh cao
Bảng đen phấn trắng xiết bao nghĩa tình
Thương tà áo trắng xinh xinh
Học trò tinh nghịch ánh nhìn thơ ngây
Cho dù vất vả đắng cay
Đứng trên bục giảng vẫn say với nghề
20-11 đang cận kề, tự đáy lòng mình em xin gởi tới thầy cô giáo kính mến của chúng em lòng biết ơn sâu sắc; kính chúc thầy cô giáo luôn mạnh khỏe, hạnh phúc và mãi là những người chúng em tin yêu, kính trọng. Kính chúc thầy cô giáo trên mọi miền Tổ quốc luôn tràn đầy nhiệt huyết với nghề, để tiếp tục dâng cho đời những đóa hoa ngạt ngào hương sắc.
Bài: Đặng Thị Nhung – VKSND TP. Vũng Tàu